Nhân một buổi họp mặt tại nhà người
bạn sống ở Mỹ đã lâu, một vài người chưa quen biết, sau khi biết tôi chỉ vừa
qua Mỹ vài tháng, đã tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thế mà hồi nãy tới giờ tôi cứ tưởng anh
qua Mỹ đã lâu!” Lẽ cố nhiên những người
này chỉ mới quan sát mình qua bề ngoài và câu nói đó có tính cách khẳng định:
những người mới qua Mỹ chỉ có thể là những người “thân thể thì ốm đói, mặt mày
xanh xao, áo quần xơ xác”, một người khác thường không thể nhầm lẫn được. Sống
với Việt Cộng, cả tù trong lẫn tù ngoài 15 năm mà chưa xương bọc da, người chưa
hóa ngợm kể cũng lạ.Mới qua Mỹ vài hôm, người đang dật
dờ giữa ngày và đêm, tâm hồn đang còn hoang mang giữa đi và ở, thực và mộng thì
một người bạn điện thoại đến hỏi thăm: “Sao thấy thế nào, trong người ra
sao?” Mình cứ thật thà kể lể là người cứ
chao đảo, ăn không ngon, cứ như nửa tỉnh nửa mê. Người bạn này bèn quạt cho một hồi: “Người ta
vượt biển chịu đói khát, đày đọa, gặp bao nhiêu hiểm nghèo, chết sông chết biển
… mới qua được đây. Còn anh, đi máy bay,
có tây đầm túc trực hầu hạ, cơm bưng, nước rót mà còn than vãn nỗi gì!”